Chúng tôi vừa tốt nghiệp tháng 6 năm 2012, những gương mặt thật hớn hở khi nhận những tấm bằng cử nhân. Nhưng cũng ngày nhận tấm bằng ấy đã tạo cho chúng tôi muôn ngàn lo lắng. Không biết mình sẽ làm chi đây, không biết họ có nhận mình không, họ có chỉ tiêu hết rồi, cơ cấu rồi chứ mình vào cũng như không, rồi phải đi xa hay ở lại Huế hay quê nhà nửa, không biết tiền làm như thế nào đây, khi nào mình có vợ chồng,..Muôn ngàn suy nghĩ đã hiện ra. Nhưng là một Thanh niên trong thời đại này thì chúng tôi ý thức được rằng sự nghiệp luôn là trọng trách hàng đầu. Những thành viên trong lớp của tôi đã xong pha khắp mọi nơi, trước hết là tìm ở tỉnh của mình mình xem thử có tuyển dụng được không. Nhiều bạn rất vui mừng khi các sở ban ngành thông báo tuyển dụng rất nhiều, bạn nào cũng lo làm hồ sơ hoàn chỉnh, lo lắng tới ngày phỏng vấn. Và các bạn không thể tin được rằng những lý tưởng mình đã xây dựng trong nhà trường chừ tan thành mây khói cả. Tất cả đã được cơ cấu, đã quy hoạch xong rồi. Hi vọng và lý tưởng bao nhiêu thì càng thất vọng bấy nhiêu. Những gương mặt thơ ngây, trẻ trung ngày nào không còn hiện trên các bạn nửa rồi, sự thất vọng tràn trề về một cơ chế. Rồi đến lượt các doanh nghiệp, công ty tuyển dụng cũng không làm các bạn vui hơn vì mới ra trường mà lại đòi kinh nghiệm tới 2, 3 năm. Trời ơi, mới ra trường không mà toàn đòi hỏi kinh nghiệm thế này thì ai mà đáp ứng cho được. Ít nhất cũng cho họ vào làm cái đã chứ, lương thấp vẫn không sao. Quan thời gian với những kiến thức học được trong nhà trường sẽ được áp dụng cùng với những qua chạm thực tế và phấn đấu của mỗi bạn thì đáp ứng được chứ. Cứ như thế này thì làm sao có sinh viên nào ra trường có việc làm.
Sau một thời gian long nhong, phấn đấu bằng sức lực của mình mà vẫn không có việc làm. Nhìn những thằng học hành chẳng ra chi mà lại có công việc ổn định, ở những vị trí cao. Ôi thật là đâu lòng. Dốt thì làm quan quan còn giỏi thì làm nhân viên. Các bạn trong lớp tôi luôn biết rằng để vào một cơ quan, để có một công việc thì phải đánh đổi bằng thứ khác, nó không phải bằng kiến thức mà ta tích lũy tại Đại học mà bằng tiền, bằng mối quan hệ. Tôi rất khâm phục ý chí của các bạn, không ngại khó khăn, không cam lòng trước thế thời này các bạn đã nổ lực làm những việc khác duy trì qua ngày, cố gắng nộp hồ sơ và cố gắng. Các bạn tin rằng cuộc đời sẽ không quay lưng lại với những người biết cố gắng và có kiến thức thực sự.
Hãy làm bằng khố ốc và sức lực của mình nha các bạn của tôi. Ôi tâp thể MTK32, các bạn là những một hoa tiêu của đất nước. Cố lên, Đến luôn cạnh các bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét